Sách Sa-Mu-En II - Phần 5

Sách Sa-Mu-En II - Phần 5
Vào thời vua Ða-vít, xảy ra một nạn đói kéo dài ba năm. Vua tìm kiếm thánh nhan Ðức Chúa và Ðức Chúa phán: "Tại Sa-un và nhà của nó có nợ máu, vì nó đã xử tử người thành Ghíp-ôn." Vua triệu tập người Ghíp-ôn đến và nói với họ. - Người Ghíp-ôn không phải là con cái Ít-ra-en, nhưng thuộc số người E-mô-ri còn sót lại. Con cái Ít-ra-en đã có lời thề với họ, nhưng vua Sa-un, vì lòng nhiệt thành với con cái Ít-ra-en và Giu-đa, đã tìm cách đánh giết họ. - Vua Ða-vít nói với người Ghíp-ôn: "Ta phải làm gì cho các ngươi, và phải lấy gì làm lễ xá tội, để các ngươi chúc phúc cho cơ nghiệp của Ðức Chúa?"
- Chương 21 -

V. Phụ Lục

 

Nạn đói. Dòng dõi vua Sa-un bị xử tử.

1 Vào thời vua Ða-vít, xảy ra một nạn đói kéo dài ba năm. Vua tìm kiếm thánh nhan Ðức Chúa và Ðức Chúa phán: "Tại Sa-un và nhà của nó có nợ máu, vì nó đã xử tử người thành Ghíp-ôn." 2 Vua triệu tập người Ghíp-ôn đến và nói với họ. - Người Ghíp-ôn không phải là con cái Ít-ra-en, nhưng thuộc số người E-mô-ri còn sót lại. Con cái Ít-ra-en đã có lời thề với họ, nhưng vua Sa-un, vì lòng nhiệt thành với con cái Ít-ra-en và Giu-đa, đã tìm cách đánh giết họ. - 3 Vua Ða-vít nói với người Ghíp-ôn: "Ta phải làm gì cho các ngươi, và phải lấy gì làm lễ xá tội, để các ngươi chúc phúc cho cơ nghiệp của Ðức Chúa?" 4Người Ghíp-ôn nói với vua Ða-vít: "Giữa chúng tôi với vua Sa-un và nhà của vua ấy, không có chuyện bạc vàng. Cũng chẳng có chuyện chúng tôi muốn giết chết ai trong Ít-ra-en." Vua nói: "Các ngươi nói gì, ta sẽ làm như vậy cho các ngươi." 5 Họ thưa với vua: "Con người đã tận diệt chúng tôi và định huỷ diệt chúng tôi, để chúng tôi không còn tồn tại trên lãnh thổ Ít-ra-en, 6 thì xin người ta nộp cho chúng tôi bảy người trong số con cháu của người ấy, và chúng tôi sẽ treo chúng trước mặt Ðức Chúa tại Ghíp-a thành của vua Sa-un, là người Ðức Chúa tuyển chọn." Vua nói: "Ta sẽ nộp." 7 Vua tha chết cho ông Mơ-phi-bô-sét, con ông Giô-na-than là con vua Sa-un, vì giữa hai người, nghĩa là giữa vua Ða-vít và ông Giô-na-than, con vua Sa-un, có lời thề trước mặt Ðức Chúa. 8 Vua bắt Ác-mô-ni và Mơ-phi-bô-sét là hai người con trai mà bà Rít-pa, con gái ông Ai-gia, đã sinh cho vua Sa-un, và bắt năm người con trai của bà Mi-khan, con gái vua Sa-un, đã sinh cho ông Át-ri-ên, con ông Bác-di-lai người Mơ-khô-la. 9 Vua nộp chúng vào tay người Ghíp-ôn, và họ treo chúng trên núi, trước nhan Ðức Chúa. Chúng đã mất mạng, cả bảy người một trật. Chúng đã bị xử tử vào những ngày đầu mùa gặt, khi người ta khởi sự gặt lúa mạch.

10 Bà Rít-pa, con gái ông Ai-gia, lấy tấm vải thô và trải ra trên tảng đá, từ đầu mùa gặt cho đến khi mưa từ trời trút xuống trên chúng. Bà không để cho chim trời đậu xuống trên chúng ban ngày hay dã thú đụng tới chúng ban đêm. 11 Người ta báo cho vua Ða-vít biết hành động của bà Rít-pa, con gái ông Ai-gia, tỳ thiếp của vua Sa-un. 12 Vua Ða-vít đến lấy hài cốt vua Sa-un và hài cốt ông Giô-na-than, con vua ấy, từ tay các thân hào thành Gia-vết miền Ga-la-át. Các người này đã lấy trộm xác hai cha con vua, từ quảng trường Bết San, nơi người Phi-li-tinh đã treo hai cha con, vào ngày người Phi-li-tinh hạ vua Sa-un ở Ghin-bô-a. 13 Vua đưa hài cốt vua Sa-un và hài cốt ông Giô-na-than, con vua ấy, từ đó lên. Người ta cũng thu hài cốt của những người đã bị treo 14 và mai táng cùng với hài cốt của vua Sa-un và của ông Giô-na-than, con vua ấy, ở đất Ben-gia-min, tại Xê-la, trong phần mộ ông Kít, cha của vua ấy. Người ta đã làm mọi điều vua truyền. Sau đó, Thiên Chúa đã thương đến xứ sở.

 

Các anh hùng trong cuộc chiến chống người Phi-li-tinh (1 Sb 20: 4-8)

15 Lại có giao tranh giữa người Phi-li-tinh và Ít-ra-en. Vua Ða-vít cùng với bề tôi xuống chiến đấu với người Phi-li-tinh. Vua Ða-vít đã mệt mỏi. 16 Có tên Gít-bi Bơ-nốp, một người con cháu Ra-pha; cây giáo đồng của nó cân nặng ba ký, nó trang bị toàn đồ mới và nói tới chuyện hạ vua Ða-vít. 17 Nhưng ông A-vi-sai, con bà Xơ-ru-gia, đã đến giúp vua. Ông đâm tên Phi-li-tinh và giết nó. Bấy giờ người của vua Ða-vít thề mà nói với vua: "Ngài sẽ không ra trận với chúng tôi nữa, kẻo ngài dập tắt ngọn đèn của Ít-ra-en."

18 Sau đó lại có giao tranh ở Gốp với người Phi-li-tinh. Bấy giờ ông Xíp-bơ-khai, người Khu-sa, hạ tên Xáp, con cháu Ra-pha.

19 Lại có giao tranh ở Gốp với người Phi-li-tinh. Ông En-kha-nan, con ông Gia-rê O-ghim, người Bê-lem, hạ tên Go-li-át, người Gát; cán giáo của nó như trục khung cửi thợ dệt.

20 Lại có giao tranh ở Gát. Có một người cao lớn, tay chân đều có sáu ngón, vị chi hai mươi bốn ngón; nó cũng là con cháu Ra-pha. 21 Nó thách Ít-ra-en, và ông Giơ-hô-na-than, con ông Sim-a là anh vua Ða-vít, đã hạ nó.

22 Bốn tên ấy là con cháu Ra-pha, ở Gát, và chúng đã ngã gục do tay vua Ða-vít và do tay bề tôi của vua.

 

- Chương 22 -

 

Thánh vịnh của vua Ða-vít (Thi 18: 1-50)

1 Vua Ða-vít dâng lên Ðức Chúa những lời của bài ca này, vào ngày Ðức Chúa đã giải thoát vua khỏi bàn tay mọi kẻ thù của vua và khỏi bàn tay vua Sa-un. 2 Vua nói:

"Lạy Ðức Chúa là núi đá, là thành luỹ, là Ðấng giải thoát con;

3 Lạy Thiên Chúa con thờ, là núi đá cho con trú ẩn,

là khiên mộc, là Ðấng cứu độ quyền năng,

là thành trì bảo vệ, là chốn con nương mình,

là Ðấng cứu độ con, Ngài cứu con khỏi quân tàn bạo.

4 Tôi kêu cầu Ðức Chúa, là Ðấng xứng muôn lời ngợi khen,

và tôi được cứu thoát khỏi quân thù.

5 Sóng tử thần dồn dập chung quanh,

thác diệt vong làm tôi kinh hãi,

6 màng lưới âm ty bủa vây tứ phía,

bẫy tử thần ập xuống trên tôi.

7 Lúc ngặt nghèo tôi kêu cầu Ðức Chúa,

kêu cầu Người là Thiên Chúa của tôi.

Từ thánh điện, Người nghe tiếng tôi cầu cứu,

lời tôi khẩn nguyện vọng đến tai Người.

8 Trái đất bỗng ầm ầm rung chuyển,

nền móng các tầng trời chấn động lung lay, vì Chúa nổi lôi đình.

9 Từ thánh nhan Người, khói bốc lửa thiêu,

và than hồng tung toé.

10 Chúa nghiêng trời ngự xuống, chân đạp lớp mây mù,

11 ngự trên thần hộ giá, Người bay

và xuất hiện trên cánh gió.

12 Chúa dùng bóng tối chung quanh,

dùng khối nước tụ và mây đen nghịt, để làm trướng che Người.

13 Từ chớp loé đi trước mặt Chúa, than hồng cháy bừng lên.

14 Ðức Chúa nổi sấm từ trời, Ðấng Tối Cao lớn tiếng.

15 Người bắn tên, khiến địch thù tán loạn,

phóng chớp ra làm chúng phải tan tành.

16 Lòng đại dương xuất hiện, thềm lục địa phơi trần,

khi thấy Ðức Chúa doạ nạt ngăm đe và bừng bừng nổi giận.

17 Từ chốn cao vời, Chúa đưa tay nắm lấy,

vớt tôi lên khỏi nước lũ mênh mông,

18 cứu tôi thoát đối phương tàn bạo, và kẻ thù mạnh thế hơn tôi.

19 Chúng tấn công tôi ngày tôi lâm nạn,

nhưng Ðức Chúa thương bênh đỡ phù trì,

20 Người kéo tôi ra chỗ thảnh thơi,

vì yêu thương tôi nên Người giải thoát.

21 Ðức Chúa xử tốt với tôi bởi tôi sống ngay lành,

Người ban thưởng cho tôi vì tay tôi trong sạch.

22 Chính bởi tôi đã theo đường lối Ðức Chúa,

không lỗi đạo cùng Thiên Chúa tôi thờ.

23 Mọi quyết định của Người luôn ở trước mặt tôi,

thánh chỉ Người truyền, tôi không lìa bỏ.

24 Trước mặt Chúa, tôi là kẻ thập toàn, và tránh xa tội lỗi.

25 Ðức Chúa thưởng cho tôi bởi tôi sống ngay lành,

và vì tôi trong sạch như mắt người đã thấy.

26 Lạy Chúa, Ngài tín trung với kẻ tín trung,

xử tuyệt hảo với người tuyệt hảo.

27 Ngài ở liêm khiết cùng người liêm khiết,

nhưng dùng mưu mẹo với kẻ gian ngoan.

28 Vì Chúa cứu độ dân nghèo hèn,

quắc mắt nhìn xuống kẻ tự cao.

29 Vâng, Ngài là ngọn đèn của con, lạy Ðức Chúa,

Ðức Chúa soi chiếu vào đời con tăm tối mịt mù.

30 Cậy sức Ngài, con tấn công bọn giặc,

nhờ ơn Ngài là Thiên Chúa của con,

con vượt thành vượt luỹ.

31 Ðường lối Thiên Chúa quả là toàn thiện,

lời Ðức Chúa hứa được chứng nghiệm tỏ tường.

Chính Người là khiên che thuẫn đỡ

cho những ai ẩn náu bên Người.

32 Ngoài Ðức Chúa, hỏi ai là Thiên Chúa?

Ai là núi đá độ trì, ngoài Thiên Chúa của ta?

33 Chính Thiên Chúa là nơi trú ẩn vững chắc của tôi,

mở ra cho tôi đường lối thiện toàn.

34 Chúa cho đôi chân này lanh lẹ tựa chân nai,

Người đặt tôi đứng vững trên đỉnh núi,

35 tập cho tôi thạo phép binh đao,

luyện đôi tay rành nghề cung nỏ.

36 Lạy Chúa, Ngài ban ơn cứu độ làm khiên mộc chở che con,

săn sóc ân cần giúp con lớn mạnh.

37 Ðường con đi, Chúa mở rộng thênh thang,

chân con bước không bao giờ lảo đảo.

38 Con đuổi theo, huỷ diệt quân thù,

chỉ trở về khi chúng bị dẹp tan;

39 con dẹp tan chúng, đánh cho quỵ, không sao dậy nữa,

chúng ngã gục, nằm dưới chân con.

40 Chúa làm cho con nên hùng dũng để xông ra chiến trường,

Ngài cho con đè bẹp đối phương.

41 Ngài bắt cừu địch con quay lưng chạy trốn;

con tiêu diệt những kẻ oán thù con.

42 Chúng kêu cứu mà không ai cứu chữa,

kêu lên Ðức Chúa, nhưng Chúa chẳng đáp lời.

43 Con nghiền tan chúng như bụi đất,

giẫm nát, chà đạp chúng như bùn ở ngoài đường.

44 Dân của con phản loạn, Ngài cứu con thoát khỏi,

vẫn giữ con làm đầu các nước;

dân xa lạ phải thần phục con,

45 người nước ngoài cầu thân nịnh bợ,

vừa nghe con ra lệnh, chúng đã tuân hành;

46 người nước ngoài tiêu tan nhuệ khí,

từ trong đồn luỹ, run rẩy kéo nhau ra.

47 Ðức Chúa vạn vạn tuế!

Chúc tụng Người là núi đá cho tôi trú ẩn.

Tôn vinh Thiên Chúa là núi đá độ trì tôi,

48 là Thượng đế giúp tôi rửa sạch hận thù,

đặt chư dân ở dưới quyền tôi.

49 Lạy Chúa, Ngài gỡ con ra khỏi tay thù địch,

cho thắng cả đối phương, cứu khỏi người tàn bạo.

50 Vì thế giữa muôn dân, con cảm tạ Ngài, lạy Ðức Chúa,

dâng điệu hát cung đàn ca mừng danh thánh Chúa.

51 Chúa ban nhiều chiến thắng lớn lao

cho Ðức Vua chính Người đã lập.

Chúa hằng ưu ái Ðấng Người đã xức dầu tấn phong,

là Ða-vít cùng dòng dõi đến muôn đời."

 

- Chương 23 -

 

Những lời cuối cùng của vua Ða-vít

1 Ðây là những lời cuối cùng của vua Ða-vít:

"Sấm ngôn của vua Ða-vít, con ông Gie-sê,

sấm ngôn của người được đặt lên cao,

của người được Thiên Chúa nhà Gia-cóp xức dầu tấn phong,

của người ca sĩ được Ít-ra-en ái mộ.

2 Thần khí Ðức Chúa dùng tôi mà phán,

lời Người ở trên lưỡi tôi.

3 Thiên Chúa của Ít-ra-en đã nói,

Núi Ðá của Ít-ra-en đã phán cùng tôi:

Ai cai trị con người với đức công minh,

ai cai trị với lòng kính sợ Thiên Chúa,

4 thì khác nào ánh ban mai lúc mặt trời mọc,

một buổi sáng không mây,

ánh sáng chói loà sau cơn mưa,

làm cỏ xanh mọc lên từ lòng đất.

5 Nhà Ða-vít bên Thiên Chúa chẳng như thế sao,

vì Người đã lập với tôi một giao ước vĩnh cửu,

được sắp đặt chi li và được duy trì?

Mọi chiến thắng của tôi và mọi ước vọng,

Người chẳng làm cho nẩy mầm đó sao?

6 Nhưng phường vô lại đều như gai bị vứt bỏ:

người ta chẳng bắt chúng bằng tay.

7 Người nào đụng đến chúng,

phải mang sắt và cán giáo nơi mình,

chúng sẽ bị quăng vào lửa mà thiêu rụi tại chỗ."

 

Các dũng sĩ của vua Ða-vít (1 Sb 11: 10-41)

8 Ðây là tên các dũng sĩ của vua Ða-vít: ông Ít-bô-sét, một người Tác-cơ-môn, đứng đầu Bộ Ba; chính ông đã vung giáo đâm chết tám trăm người cùng một lúc. 9 Kế đến là ông E-la-da, con ông Ðô-đô, con một người A-khô-ác. Ông ở trong số ba dũng sĩ đi theo vua Ða-vít khi họ thách người Phi-li-tinh, lúc chúng tập trung tại đó để giao chiến. Người Ít-ra-en đã rút đi, 10 nhưng ông đứng vững và chém giết người Phi-li-tinh, cho đến khi bàn tay ông mệt mỏi dính chặt vào gươm. Và ngày đó Ðức Chúa đã thắng lớn. Quân binh trở lại phía sau ông, nhưng chỉ là để lột các xác chết. 11 Sau ông là ông Sam-ma, con ông A-ghê, người Ha-ra. Người Phi-li-tinh đã tập trung thành một đạo quân. Ở đó có một thửa đất trồng toàn đậu nâu. Quân binh đã chạy trốn người Phi-li-tinh, 12 nhưng ông đứng giữa thửa đất, đuổi người Phi-li-tinh ra khỏi đó, và đánh bại chúng. Ðức Chúa đã thắng lớn.

13 Ba người trong Nhóm Ba Mươi làm thành một tốp đi xuống và đến gặp vua Ða-vít ở hang A-đu-lam, vào mùa gặt. Một đạo quân Phi-li-tinh đóng trại ở thung lũng người Ra-pha. 14 Vua Ða-vít bấy giờ đang ở nơi ẩn náu, còn người Phi-li-tinh bấy giờ đóng đồn ở Bê-lem. 15 Vua Ða-vít ước ao và nói: "Phải chi có ai cho ta uống nước lấy ở giếng tại cổng thành Bê-lem!" 16 Ba dũng sĩ đã đột nhập trại Phi-li-tinh, lấy nước ở giếng tại cổng thành Bê-lem, đưa về cho vua Ða-vít. Nhưng vua không muốn uống mà đổ nước ấy làm lễ rưới dâng Ðức Chúa. 17 Vua nói: "Xin Ðức Chúa đừng để ta làm điều ấy! Ðó là máu của những người đã liều mạng đi lấy!" Vậy vua không muốn uống nước. Ðó là việc ba dũng sĩ đã làm.

18 Ông A-vi-sai, em ông Giô-áp, con bà Xơ-ru-gia, là người chỉ huy Nhóm Ba Mươi. Chính ông đã vung giáo đâm chết ba trăm người, và được nổi danh trong Nhóm Ba Mươi. 19 Ông được vinh dự nhất trong Nhóm Ba Mươi, nên ông được đứng đầu, nhưng không được vào Bộ Ba.

20 Ông Bơ-na-gia-hu, con ông Giơ-hô-gia-đa, con một người dũng cảm, nhiều thành tích, xuất thân từ Cáp-xơ-ên. Chính ông đã hạ sát hai anh hùng Mô-áp. Chính ông đã xuống đập chết con sư tử ở trong giếng vào một ngày có tuyết. 21 Chính ông đã hạ một tên Ai-cập tướng mạo khác thường. Tên Ai-cập cầm giáo trong tay. Ông xuống đánh nó với một cây gậy, cướp giáo khỏi tay tên Ai-cập và lấy giáo của nó mà giết nó. 22 Ðó là những việc ông Bơ-na-gia-hu, con ông Giơ-hô-gia-đa đã làm, và ông được nổi danh trong Nhóm Ba Mươi dũng sĩ. 23 Ông được vinh dự nhất trong Nhóm Ba Mươi, nhưng không được vào Bộ Ba. Vua Ða-vít đặt ông vào số cận vệ của vua.

24 A-xa-hên, em của Giô-áp, ở trong Nhóm Ba Mươi, En-kha-nan, con của Ðô-đô, người Bê-lem, 25 Sam-ma, người Kha-rốt, Ê-li-ca, người Kha-rốt, 26 Khe-lét, người Pan-ti, I-ra, con của Ích-kết, người Tơ-cô-a, 27 A-vi-e-de, người A-na-thốt, Mơ-vun-nai, người Khu-sa, 28 Xan-môn, người A-khô-khi, Ma-rai, người Nơ-tô-pha, 29 Khê-lép, con của Ba-a-na, người Nơ-tô-pha, Ít-tai, con của Ri-vai, quê ở Ghíp-a thuộc con cái Ben-gia-min, 30 Bơ-na-gia-hu, người Pia-a-thôn, Hít-đai, quê ở khe núi Ga-át, 31 A-vi An-vôn, người A-ra-va, Át-ma-vét, người Bác-khum, 32 En-giác-ba, người Sa-an-vôn, các con của Gia-sên: Giơ-hô-na-than, 33 Sam-ma, người Ha-ra, A-khi-am, con của Sa-ra, người A-ra-ri, 34 Ê-li-phe-lét, con của A-khát-bai, người Ma-a-kha, Ê-li-am, con của A-khi-thô-phen, người Ghi-lô, 35Khét-rai, người Các-men, Pa-a-rai, người A-ráp, 36 Gích-an, con của Na-than, quê Xô-va, Ba-ni, người Gát, 37 Xe-léc, người Am-mon, Nác-rai, người Bơ-ê-rốt, người hầu cận của Giô-áp là con bà Xơ-ru-gia, 38 I-ra, người Gít-ri, Ga-rếp, người Gít-ri, 39 U-ri-gia, người Khết. Tất cả là ba mươi bảy.

 

- Chương 24 -

 

Cuộc điều tra dân số (1 Sb 21: 1-6)

1 Ðức Chúa lại nổi giận với Ít-ra-en, và Người xúi giục vua Ða-vít gây hoạ cho họ. Người phán: "Hãy đi đếm dân Ít-ra-en và người Giu-đa." 2 Vua bảo ông Giô-áp, tướng chỉ huy quân lực, đang ở với vua: "Hãy rảo khắp các chi tộc Ít-ra-en, từ Ðan tới Bơ-e Se-va, và điều tra nhân khẩu để ta biết dân số." 3 Ông Giô-áp thưa với vua: "Ước chi Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngài, làm cho dân tăng lên gấp trăm lần con số hiện nay, và ước chi chính mắt của đức vua là chúa thượng tôi được thấy! Nhưng tại sao đức vua là chúa thượng tôi lại muốn điều ấy?" 4 Tuy nhiên, lời vua buộc ông Giô-áp và các tướng chỉ huy quân lực; ông Giô-áp và các tướng chỉ huy quân lực đang ở trước mặt vua đã ra đi điều tra dân số Ít-ra-en.

5 Họ đi qua sông Gio-đan và đóng trại ở A-rô-e, ở phía nam của thành nằm giữa thung lũng Gát, rồi đi về phía Gia-de. 6 Họ đến miền Ga-la-át và Vùng đất thấp ở Khót-si, rồi đến Ðan Gia-an và vòng về Xi-đôn. 7 Họ đến Tia, một thành luỹ kiên cố, và mọi thành của người Khi-vi và của người Ca-na-an, rồi họ ra vùng Ne-ghép của Giu-đa, tại Bơ-e Se-va. 8 Họ đã rảo qua khắp xứ, và sau chín tháng hai mươi ngày, họ về Giê-ru-sa-lem. 9 Ông Giô-áp nộp cho vua con số của cuộc điều tra dân số: Ít-ra-en có tám trăm ngàn chiến binh biết tuốt gươm, và Giu-đa có năm trăm ngàn.

 

Bệnh dịch. Thiên Chúa tha thứ. (1 Sb 21: 7-17)

10 Vua Ða-vít áy náy trong lòng sau khi đã kiểm tra dân số như vậy. Vua Ða-vít thưa cùng Ðức Chúa: "Con đã phạm tội nặng khi làm như thế. Giờ đây, lạy Ðức Chúa, xin bỏ qua lỗi lầm của tôi tớ Ngài, vì con đã hành động rất ngu xuẩn." 11 Sáng hôm sau, khi vua Ða-vít dậy, đã có lời Ðức Chúa phán với ngôn sứ Gát, thầy chiêm của vua Ða-vít, rằng: 12 "Hãy đi nói với Ða-vít: Ðức Chúa phán thế này: "Ta đưa ra cho ngươi ba điều. Ngươi hãy chọn lấy một trong ba, và Ta sẽ thực hiện cho ngươi." 13 Vậy ông Gát đến gặp vua Ða-vít, báo cho vua và nói: "Ngài muốn điều gì xảy ra: hoặc bảy năm đói trong toàn nước ngài, hoặc ba tháng chạy trốn trước mặt kẻ thù đuổi theo ngài, hoặc ba ngày ôn dịch? Bây giờ xin ngài suy nghĩ xem tôi phải trả lời thế nào cho Ðấng đã sai tôi." 14 Vua Ða-vít nói với ông Gát: "Tôi lâm vào cảnh rất ngặt nghèo. Thà chúng ta sa vào tay Ðức Chúa còn hơn, vì lòng thương của Người bao la, nhưng ước chi tôi đừng sa vào tay người phàm!"

15 Ðức Chúa giáng ôn dịch xuống Ít-ra-en từ sáng hôm đó cho đến lúc đã định, và từ Ðan tới Bơ-e Se-va, có bảy mươi ngàn người trong dân đã chết. 16 Thiên sứ đưa tay về phía Giê-ru-sa-lem để tàn phá thành, nhưng Ðức Chúa hối tiếc vì tai hoạ đó, và Người bảo thiên sứ có nhiệm vụ tiêu diệt dân: "Ðủ rồi! Bây giờ rút tay lại." Thiên sứ của Ðức Chúa đang ở gần sân lúa của ông A-rau-na, người Giơ-vút. 17Vua Ða-vít thưa với Ðức Chúa, khi thấy thiên sứ có nhiệm vụ đánh phạt dân, ông nói: "Ngài coi, chính con đã phạm tội, chính con có lỗi; nhưng đàn chiên đó đã làm gì? Xin tay Ngài cứ đè trên con và nhà cha con!"

 

Vua Ða-vít dựng bàn thờ (1 Sb 21: 18 -27)

18 Ngày hôm đó, ông Gát đến gặp vua Ða-vít và nói với vua: "Xin ngài lên dựng một bàn thờ để kính Ðức Chúa tại sân lúa của ông A-rau-na, người Giơ-vút." 19 Vua Ða-vít đi lên theo lời ông Gát, như Ðức Chúa đã truyền. 20 Ông A-rau-na nhìn xuống, thấy vua và bề tôi đang đi qua phía mình. Ông A-rau-na liền đi ra và sấp mặt xuống đất lạy vua. 21 Ông A-rau-na nói: "Chẳng hay đức vua là chúa thượng tôi đến gặp tôi tớ người có mục đích gì?" Vua Ða-vít nói: "Ðến mua sân lúa của ngươi và xây một bàn thờ để kính Ðức Chúa, hầu chấm dứt tai ương đang làm hại dân." 22 Ông A-rau-na thưa với vua Ða-vít: "Xin đức vua là chúa thượng tôi cứ lấy sân lúa và dâng lên cái gì ngài coi là tốt. Ngài xem: đây có bò làm lễ toàn thiêu, có bàn đạp lúa và ách bò làm củi. 23 Thưa đức vua, tất cả những cái đó, A-rau-na xin dâng đức vua." Ông A-rau-na thưa với vua: "Xin Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngài, khứng nhận cho ngài!"

24 Nhưng vua nói với ông A-rau-na: "Không! Ta muốn mua của ngươi, giá cả sòng phẳng, và ta không muốn dâng lên Ðức Chúa, Thiên Chúa của ta, những lễ toàn thiêu mà ta không mất tiền mua." Vua Ða-vít đã trả mười lăm lượng bạc để mua sân lúa và bò. 25 Vua Ða-vít xây một bàn thờ ở đó để kính Ðức Chúa và dâng những lễ toàn thiêu và những lễ kỳ an. Ðức Chúa đã thương đến xứ sở, và tai ương đã chấm dứt không làm hại Ít-ra-en nữa.