Chúa GiêSu được sinh ra bởi Phép Chúa Thánh Thần, Người đã nhập thể trong lòng trinh nữ Maria. Con người chỉ đươc rửa tội trong nước, còn Ngài được rửa trong Thánh Thần. Càng lớn càng khôn ngoan thông biết mọi sự. Người đã đi loan báo danh Chúa và thu nạp 12 môn đệ. Xong người đã chịu chết để cứu nhân loại. Sau 3 ngày
Theo lời Ngài dặn, các Tông đồ đã trở về Jêrusalem. Và một ngày kia các ông đang hợp nhau trong căn phòng rộng, bỗng Ngài lại hiện đến. Ngài khai quang cho trí óc các ông hiểu rõ những đoạn Thánh Kinh nói về Chúa KiTô phải chịu khổ nhục trước khi vào vinh quang, và chỉ rõ bổn phận các Tông đồ phải nhân danh Ðức KiTô giảng ơn cứu chuộc cho mọi dân mọi nước, bắt đầu từ Jêrusalem. Rồi Ngài đưa các ông tới miền bên ngoài xóm Bêtania lên đỉnh núi Cây Dầu, nơi Ngài đã nói trước cuộc hủy diệt thành Jêrusalem và những dấu hiệu ngày Ngài sẽ tái hiện.
Sau ngày gặp gỡ các Tông đồ ở biển hồ Tibêrát, ngày khải hoàn về thiên quốc đã gần rồi. Muốn nêu cao sứ mạng Ngài đã trao cho các Tông đồ thực là quan hệ vĩ đại, một lần kia Ngài đã chọn một đỉnh đồi để hiện ra với các ông.
Sau lần Chúa hiện ra bảo ông Tôma xỏ ngón tay vào cạnh sườn Ngài, các môn đệ đều vững tin Ngài sống lại, và nhớ lời Thiên thần dặn “Ở Galilêa sẽ được gặp Ngài” các ông đã bỏ Jêrusalem, trở về mạn bắc thuộc xứ Galilêa, ở thành Caphanaum bên bờ hồ Tibêrát, nơi có những gia đình thân mến và chất chứa những kỷ niệm êm đềm của các ông.
Nhưng rồi dòng lệ ông Phêrô đã cạn. Ðêm đã về khuya, Các Tông đồ và môn đệ cũng tập hợp với nhau trong tình thân thiện và tưởng niệm Thầy. Các ông ngồi bàn ăn, nhưng bao nhiêu tâm trí hướng cả về Thầy Chí Thánh để gợi lại gương mặt đáng kính của Ngài đã mờ xa. Cửa đóng rất kín, vì các ông còn sợ con mắt dòm ngó của người Do Thái, những kẻ đã đóng đinh Thầy, và đang tìm cách hại những ai theo Ngài nữa.
Chiều hôm Chúa sống lại, có hai môn đệ của Ngài trở về Emmau, một làng nhỏ ở phía tây cách Jêrusalem 160 dặm. Hai môn đệ này đã nghe ông Phêrô và Gioan kể lại những việc xảy ra lúc buổi sớm, nhưng không tin Ngài đã sống lại. Tâm hồn chán nản, nét mặt buồn rầu, hai ông chậm rãi kéo lê những bước nặng trên con đường xa.
Ngày Lể nghỉ đã lui về nhường chỗ cho một ngày vinh quang. Ðó là ngày thứ ba trong tuần. Trời còn tinh sương, ánh bình minh của xuân mới đã bừng dậy, nhuộm cả bầu trời đông một sắc hồng tươi. Từng cơn gió nhẹ đổi lượt nhau mơn trớn những cành cây dầu và mang theo những tiếng chim chào mừng mặt trời nhô dần lên bên kia rặng núi.
SẦU LẪN HOẢNG SỢ PHỦ KHẮP CÀN KHÔN... Ở ngoại ô thành Jêrusalem, có một ngọn đồi người Do Thái gọi là Golgotha, nghĩa là núi Sọ, vì hình dạng nó giống một cái sọ. Ðồi này bằng đất pha đá vôi nằm dài trên đường quan lộ về phía bắc thủ đô. Người Do Thái chọn đồi này làm nơi ném đá những người bị xử, người La Mã cũng chọn đồi này làm chỗ đóng đinh các phạm nhân. Cả hai dân tộc cùng chọn điểm then chốt các ngã đường như vậy làm chốn pháp trường, cốt ý để khách vãng lai phải chứng kiến những hình khổ của các phạm nhân và sinh lòng khiếp sợ quyền bính của họ. Golgotha cũng là chặng sau cùng đường khổ giá của Chúa.
MẮT CON GẶP MẮT MẸ ! MẸ THẢM THIẾT NHÌN CON !... Sau lời “Máu nó sẽ đổ trên đầu chúng tôi và con cái chúng tôi” thảm kịch trong dinh quan Tổng trấn đã hạ màn. Chúa đi chịu chết trong khi tất cả mọi người điêu tàn vì tội lỗi. Pháp luật thời ấy bắt buộc chính phạm nhân phải tự vác lấy khổ giá ra pháp trường để chịu xử.
Thấy bóng quan Tổng trấn đi vào sân, quân lính liền kết liễu tấn kịch chế nhạo..Ông Philatô thấy hình dạng Chúa đã đổi khác quá. Ông nghĩ bụng những vết tử thương đó thế nào cũng làm cho đối phương nguôi giận và xin tha Ngài.
Ðược lệnh của Philatô, một tên lính thúc mạnh vào lưng Chúa, một tên nữa thóa mạ Ngài và xô Ngài đi đến nơi chịu khổ. Chúa lảo đảo bước xuống những bực thềm cao và rộng. Thân hình của Ngài đã lộ vẻ thiểu não lắm, vì từ sau cơn hấp hối đến bây giờ, xác thịt non nớt của Ngài luôn luôn phải chịu cực khổ ;
Truyền giải Chúa đến tòa vua Hêrôđê, ông Philatô tưởng mình đã thoát một việc rầy rà. Ngờ đâu hai giờ sau, quân lính lại đưa Chúa trở lại, và dân càng đông hơn, làm náo động cả dinh Tổng trấn. Chúa mặc chiếc áo thụng như kiểu những người điên, hai tay vấy máu và bị trói chặt, mặt mũi hốc hác coi rất đáng thương.
Ðược lệnh quan Philatô, quân lính điệu Chúa đến trước toàn vua Hêrôđê. Vua này là con ông vua Hêrôđê đại đế, quen gọi là Hêrôđê Antipa. Nhà vua là người dâm đãng, chiếm đoạt vợ của người em, tên nàng là Hêrôđiađê, và lần kia trong bữa tiệc vui, trước điệu nhảy mê hồn của Salômê, đã thuận ý người tình, cho hạ đầu ông Gioan Tẩy Giả.
Caipha và các ủy viên Hội đồng Do Thái muốn giết Chúa trước ngày lễ Vượt Qua. Nhưng thời ấy, đã bị La Mã rút quyền lên án xử tử. Nên vừa tảng sáng ngày thứ sáu, Caipha đã họp Hội đồng để quyết định hẳn một chương trình vận động với vị Tổng trấn phê chuẩn án tử cho người mới bị bắt ban đêm.
Bóng đêm vừa lui về, để nhường chỗ cho ánh sáng nhợt nhạt của ban mai, tin Chúa bị bắt đã đồn ra khắp cả thành Thánh. Ðược tin, có kẻ thích chí, có kẻ ngạc nhiên ; có kẻ lo âu có người sợ hãi và có người trước đã tin Ngài, bây giờ thất vọng chán nản. Nhiều khách thập phương đến dự lễ ở Jêrusalem và chưa được biết Chúa, đua nhau đi dò tin tức. Nên kinh thành náo động càng náo động thêm.
Khoảng ba giờ sáng ngày thứ sáu, quân lính giải Chúa đến phủ Thượng tế Caipha để Hội đồng Cộng tọa xét xử. Hội đồng này đã được chiêu tập ngay lúc ban đêm, do lệnh khẩn cấp của Caipha. Hội đồng gồm 23 Tư tế, 23 Luật sĩ, 23 Kỳ lão và hai vị chánh phó chủ tịch, cộng cả là 71 hội viên.
Trong lúc Thầy bị bắt, mười một tông đồ cùng trốn chạy mặc dầu trong lòng vẫn quyến luyến Thầy như xưa. Các ông vốn chỉ khiếp sợ. Nhưng ra khỏi vườn đã hối hận ngay. Và hai ông Phêrô và Gioan cố đánh bạo trở bước đi theo Thầy từ xa xa qua bóng tối những gốc cây và những bức tường đổ nát.
Bắt được Chúa, quân dữ mừng như người bắt được trộm, như sói rừng bắt được chiên và như sư tử bắt được mồi. Chúng hành hạ Ngài đủ cách, chúng trói chặt tay Ngài đến nỗi nứt máu ra, chúng lấy dây thừng buộc cổ Ngài và lôi đi giữa tiếng mắng chửi tục tĩu. Có đứa lấy cán gươm thúc vào lưng Ngài, có đứa giơ chân đạp bên hông Ngài, và có đứa ác độc châm đuốc vào Ngài cho tắt đi ! Quả thực, Con Thiên Chúa phải uống chén đắng đầy đau thương khổ nhục !
Những lời tâm sự thiết tha của Chúa trong bữa Tiệc Ly đã chấm dứt. Ngài và các tông đồ cùng ca bài cảm tạ rồi ra khỏi thành giữa bóng tối đêm khuya. Lúc ấy mười giờ đã sắp điểm, ngoài các đường phố vẫn lác đác bóng người đi tìm nhà trọ. Ðó là những lữ khách thập phương đên Jêrusalem để dự lễ Vượt Qua.
Bữa tiệc Vượt Qua đã kết liễu, nhưng nguồn yêu của Bí Tích Thánh Thể vẫn chảy dạt dào trong lòng các môn đệ. Như đối lại những ngọn bạch lạp cháy to, làm sáng rực và sưởi ấm căn phòng chìm trong đêm tối. Giữa bầu khí ấm áp yêu thương đó, lòng Chúa cảm động miên man. Thầy trò trao đổi với nhau một ái tình nồng nhiệt qua những cử chỉ nghĩa thiết, những lời thân mật, chứng tỏ một nhịp điệu luyến ái vô cùng thành thực.
Tổng số Album nhạc: 601
Tổng số video: 75
Tổng số nhạc MP3: 7,245
Thư viện lời nhạc: 21,805