Theo lời Ngài dặn, các Tông đồ đã trở về Jêrusalem. Và một ngày kia các ông đang hợp nhau trong căn phòng rộng, bỗng Ngài lại hiện đến. Ngài khai quang cho trí óc các ông hiểu rõ những đoạn Thánh Kinh nói về Chúa KiTô phải chịu khổ nhục trước khi vào vinh quang, và chỉ rõ bổn phận các Tông đồ phải nhân danh Ðức KiTô giảng ơn cứu chuộc cho mọi dân mọi nước, bắt đầu từ Jêrusalem. Rồi Ngài đưa các ông tới miền bên ngoài xóm Bêtania lên đỉnh núi Cây Dầu, nơi Ngài đã nói trước cuộc hủy diệt thành Jêrusalem và những dấu hiệu ngày Ngài sẽ tái hiện.
Hôm ấy là ngày thứ 40, sau ngày Ngài sống lại. Hôm ấy cũng là một ngày cuối tháng năm, trời rực rỡ, những đám mây trắng lan tỏa trên nền trời xanh. Thánh thể Chúa mỗi lúc một hóa nhẹ nhàng và vinh hiển, Ngài nhìn các Tông đồ như muốn ủy thác một điều hệ trọng. Rồi Ngài phán :
--Các con đã được chứng kiến mọi việc đã xảy ra. Vậy các con hãy làm chứng về Thầy ở mọi nơi, mọi chỗ. Sắp đến ngày Thầy sẽ sai đến với các con Ðấng Cha Thầy đã hứa. Vậy các con phải ở lại Jêrusalem và chờ đợi. Các con ghi nhớ điều này : Gioan Tẩy Giả đã làm phép rửa bằng nước, nhưng một ngày gần đây, chính các con sẽ được rửa trong Chúa Thánh Thần. Bấy giờ một sức mạnh siêu phàm sẽ từ trời đổ xuống trên toàn thân thể các con.
Mấy Tông đồ nghĩ ngay đến nước Do Thái sẽ được giải phóng về mặt chính trị và bá chủ hoàn cầu, quay hỏi Chúa :
--Lạy Thầy, vậy bấy giờ Thầy sẽ tái lập vương quyền trong dân Do Thái ?...
Ngài phán :
--Bây giờ các con hãy tạm bỏ ý nghĩ đó, vì đấy là việc của Chúa Cha. Ðiều quan hệ các con phải ghi nhớ lúc này là Chúa Thánh Thần sắp ngự xuống trên các con. Ngài sẽ ban cho các con một khí tiết và một sức mạnh phi thường. Nhờ vậy mà các con sẽ là những chứng tá của Thầy ở Jêrusalem, ở khắp xứ Galilêa, xứ Samaria và mọi miền trên thế giới.
Phán xong, Ngài giơ tay lên Chúa lành cho các Tông đồ, rồi trước con mắt ngạc nhiên của các ông, từ từ và nhè nhẹ, Ngài nâng bổng mình lên không trung, rời xa khỏi các ông. Các ông nhìn theo Ngài không chớp mắt... Một lát đám mây che khuất Ngài...Ngài đã về nơi vinh quang vô tận và :
“NGỰ BÊN HỮU ÐỨC CHÚA CHA”
Các Tông đồ sấp mình xuống thờ lạy Chúa tại chỗ Ngài đã đặt chân lần sau hết. Các ông lại ngẩng lên trời nhìn theo đám mây đã đem Ngài đi. Các ông nhìn mãi đờ người như pho tượng, bao nhiêu tinh lực chạy hút theo đám mây...
Bấy giờ có hai Thiên Thần lấy hình người mặc áo trắng hiện đến gọi :
--Hỡi những người xứ Galilêa, tại sao các ông cứ đứng nhìn trời như vậy ?..Các ông đã thấy Chúa Giêsu lên trời vinh hiển thế nào, ngày sau Ngài cũng sẽ tái hiện thế ấy...
Thiên thần đã biến rồi, các Tông đồ còn âm thầm phủ phục, giờ lâu mới bỏ núi trở về Jêrusalem. Hằng ngày các ông tập họp trong một phòng rộng, thỉnh thoảng các ông cùng theo Ðức Mẹ đi viếng Thánh đường. Các ông rất sốt sắng cầu khẩn và chúc tụng Ðức Chúa Cha, tâm thần phơi phới những hy vọng vào lời Thầy đã hứa. Và quả thực, mười hôm sau, chính ngày lễ Ngũ Tuần, Chúa Thánh Thần đã mượn hình lưỡi Lửa ngự xuống trên đầu các ông, ban cho các ông những đặc ân phi thường, biến hóa các ông thành những con người mới, và làm cho lời giảng của các ông được chứng minh bằng những phép lạ vĩ đại. Nhờ vậy mà Giáo Hội đã được thiết lập và tồn tại mãi mãi.
Quả thực, Chúa đã về trời, những vẫn còn ở lại với các ông.
Tổng Kết.
Tới đây chúng ta đã nhìn qua “CUỘC ÐỜI CHÚA CỨU THẾ” một cuộc đời trong như pha lê, rực rỡ như ánh sáng, ấm áp như nắng xuân, khi êm ru như tình yêu người mẹ, khi tưng bừng tựa khúc đồng ca. Cuộc đời Ngài làm cho lý trí chúng ta sáng chói, tâm hồn chúng ta xúc động, khi vui hớn hở, khi buồn mênh mang, và vui buồn xen lẫn với những cảm tình hoặc kính ái vô biên, hoặc xót thương vô tận.
Chúng ta kính ái Ngài, vì đời Ngài là Sắc Ðẹp trộn lẫn với Yêu Thương, là Uy Nghi pha với Ánh Sáng, là Ðộ Lượng hòa với Khôn Ngoan. Chúng ta lại xót thương Ngài, vì Ngài đã đem từ cõi trời xa đem lại cho nhân loại một Bí Quyết Hạnh Phúc, một Căn Bản Hòa Bình, một Nhạc Ðiệu Yêu Thương, một Lâu Ðài Danh Dự. Nhưng than ôi !
Nhân loại đã nhắm mắt không nhìn Ngài, đã bịt tai không nghe Ngài ! Trái lại còn trả nợ cho lòng Quảng Ðộ của Ngài bằng những lời thóa mạ, bằng những cái vã lệch hàm, những ngọn đòn chí tử và những chiếc đinh lớn đóng thâu chân tay, để linh hồn Ngài được phỉ nguyền trong nhục nhã, và thân thể Ngài tan nát trong cáo chết đau thương !...
Ôi Ðấng Từ Bi Nhân Ái !...Và ôi, nhân loại dã man !...
Ðời Ngài thực là một mầu nhiệm vĩ đại quá, nên từ hơn hai ngàn năm nay biết bao trí óc thông minh của những bậc kỳ tài đã từng khó nhọc để họa lại hết bức chân dung của đời Ngài, nhưng đều đã thất bại ! Chính Gioan, vị Tông đồ thiết ái của Ngài, đã phải thú nhận nỗi bất lực đó. Ông nói :
--Tôi chỉ viết có thế, để chúng ta nhân chứng của Ngài là thật. Còn nếu phải viết để kể lại từng việc một của Ngài, thiết tưởng cả thế giới này cũng không đủ nơi để chứa sách”
Nhưng toát lược lại, đời Ngài vĩ đại và mầu nhiệm, thế là vì từ nguyên thủy, nghĩa là từ trước lúc có thời gian, đã có Ngài. Ngài chính là Ðấng Thượng ngôn, Ngài vẫn ở trong Thiên Chúa và cũng là Thiên Chúa. Bởi Ngài mà có vạn vật, nghĩa là Ngài là Ðấng sáng tạo vạn vật và vạn vật đang có, nếu thiếu Ngài, sẽ hóa thành hư vô. Ngài cũng là Sự Sống, một sự sống linh động chiếu ánh sáng cho loài người.
Ngài đã giáng trần để ban Sự Sống và Ánh Sáng cho loài người. Ngài đã sống giữa người Do Thái, nhưng người Do Thái chẳng tin phục Ngài, dầu cho Gioan Tẩy Giả đã được sai đến trước để chuẩn bị cho người ta tin theo. Tiếp đến, đối với Ngài, nhân loại hơn kém đã theo một thái độ vô ơn như người Do Thái. Quả thực, Ánh Sáng đã chiếu dọi trong tối tăm, nhưng tối tăm không hiểu Ánh Sáng. Nhưng hết thảy những ai đón nhận Ánh Sáng, tức là tin theo Ngài, Ngài sẽ cho quyền được trở lên con Thiên Chúa. Lòng tin đó không được tầm thường, nhưng phải vĩ đại, không được phát huy bởi máu, bởi ý xác thịt, bởi lý do phàm trần, nhưng phải bởi chính Chúa.
Ai có lòng tin như vậy, sẽ thấy Ngài thực là ÐƯỜNG là SỰ THẬT và SỰ SỐNG.
Hơn nữa, một ngày kia không xa, người ấy sẽ được nhìn ngắm sự vinh hiển của Ngài, sự vinh hiển Cha ban cho Con, sự vinh hiển đầy chân thật và hạnh phúc, sự vinh hiển lung linh vô cùng tận.
HẾT
Ý kiến bạn đọc