I. Trong Cựu Ước: Là cắt bỏ cái bì phía trước ở dương vật của người nam, là biểu hiện của sự ô uế mà Đức Chúa Trời chỉ định để làm dấu hiệu của giao ước Ngài với Áp-ra-ham và dòng dõi người. Ý nghĩa lễ cắt bì cơ quan sinh dục tỏ ra rằng sự ô uế là cố hữu trong người từ thuở sanh ra, và bởi cha mẹ truyền lại đã bị lột bỏ, công việc này là hình bóng sự biệt mình khỏi điều ô uế của bản tánh xác thịt để có thể giao thông với Đức Chúa Trời. Theo sử gia Hérodote, đời thái cổ người Ai-cập, Ê-thi-ô-bi và Sy-ri hay làm lễ đó, nhưng có lẽ chỉ nói đến những thầy tế lễ Ai-cập và người học đạo họ. Làm lễ cắt bì bằng dao đá thì đủ biết đã cổ lắm rồi. Trong vòng các dân tại xứ Sy-ri, chỉ người Do-thái giữ lễ nầy để biệt riêng khỏi các dân Ca-na-an xung quanh mình. Nếu thật đã có trước đời Áp-ra-ham, nhưng lần thứ nhứt Đức Chúa Trời thừa nhận là khi Ngài lập làm dấu hiệu của giao ước Ngài với Áp-ra-ham.
Cho nên, dầu Áp-ra-ham đã 99 tuổi cũng chịu lễ cắt bì, và các người giúp việc nam trong nhà Áp-ra-ham và Ích-ma-ên cũng đều chịu nữa. Chúa cũng phán bảo Môi-se lúc sắp sửa ra khỏi Ê-díp-tô: những khách ngoại bang muốn giữ lễ Vượt qua phải chịu lễ cắt bì trước. Những thầy tế lễ Ai-cập có lẽ bắt chướt điều này lúc Giô-sép cầm quyền trên cả xứ Ai-cập và cưới con gái của thầy cả thành Ôn. Bởi lệ nầy, những người Y-sơ-ra-ên được coi là tinh sạch, và nên một nước thầy tế lễ. Trong thời Giê, dường như có sự phân biệt hai hạng: Y-sơ-ra-ên chịu cắt bì trong xác thịt, song không chịu cắt bì trong lòng, và các dân ngoại không chịu cắt bì cả trong xác thịt và trong lòng. Dân Y-sơ-ra-ên nếu sanh con trai, khi được 8 ngày thì phải làm lễ cắt bì cho, rồi mới đặt tên, như họ đã làm khi làm lễ dâng con cho Chúa sau khi từ Ba-by-lôn về. Con trẻ nào không chịu cắt bì có thể bị "truất ra khỏi". Môi-se, vì vợ là Sê-phô-ra không bằng lòng, không cắt bì cho con mình thì Đức Giê-hô-va thình lình phạt lúc đi đường; Sê-phô-ra vội vàng làm để cứu chồng.
Tại xứ Ai-cập, dân Y-sơ-ra-ên vẫn giữ lễ nầy, song sau khi ra khỏi đó, những người Y-sơ-ra-ên sanh ở đồng vắng đều không chịu cắt bì. Ấy vì họ đang bị hình phạt về tội vô tín, nên dường như đứng ngoài giao ước Ngài và không cần dấu hiệu đó. Nhưng đến Ghinh-ganh, sắp vào xứ Ca-na-an, Giô-suê vâng theo Chúa làm lễ đó. Đến nay, người đạo Do-thái vẫn còn làm lễ nầy. Người A-rạp tức dòng dõi Ích-ma-ên, khi lên 13 tuổi, theo gương tổ phụ mình, và người đạo Hồi hồi đều giữ nữa.
II. Trong Tân Ước. Sự đau đớn của lễ cắt bì Cựu Ước so với lễ dâng con Tân Ước tỏ rõ sự khác nhau giữa giao ước của luật pháp nghiêm nhặt và sự yêu thương của Tin lành. Chúa Jêsus chịu cắt bì, ấy tỏ ra Ngài làm trọn mọi điều luật pháp đòi, và tình nguyện chịu hình phạt của luật pháp đó trên chúng ta.
"Không chịu cắt bì" được dùng chỉ về môi miệng, về tai, về lòng, có nghĩa làm dấu khỏi sự ô uế của bổn tánh xác thịt. Những trái cây của người Ca-na-an cũng gọi là "không cắt bì", ấy vì coi là ô uế. Dân Y-sơ-ra-ên thường nói "không chịu cắt bì" như một tiếng nhiếc móc chỉ về người ngoại bang. Trái lại, trong Tân Ước, "người chịu cắt bì" chỉ về tín đồ Do-thái trong Hội Thánh và dân tộc Do-thái.
Xét sách Tân Ước, Hội Thánh vì lễ cắt bì mà gây nên sự tranh luận. Suy cho cùng thì lễ cắt bì cốt ở trong lòng chớ không ở đòi hỏi bề ngoài. Người nào chịu cắt bì mà không giữ luật pháp thì khác gì với người chưa chịu. Còn người tin kính Đấng Christ dầu không chịu cắt bì cũng không hại gì; vì chính trong lòng người đó đã chịu cắt bì thật của Đấng Christ, không phải bởi tay người, cũng không chỉ nguyên ở dương bì, song là cất bỏ tội lỗi xác thịt (cả tánh cũ với tội lỗi).
Phao-lô cảnh cáo những tín đồ còn coi lễ cắt bì như có công đức thiêng liêng rằng những người đó "buộc phải giữ trọn cả luật pháp, và Đấng Christ không bổ ích gì cho họ hết". Phao-lô gọi đó là những kẻ chịu cắt bì giả. Vậy, Phao-lô không chịu cho Tít làm lễ cắt bì, và là người Hy-lạp, còn Ti-mô-thê sanh ra là người Do-thái có tin Chúa, song cũng nên chịu cắt bì. Đạo Đấng Christ không xen vào lễ nghi dân Do-thái (vì không còn nghĩa về tôn giáo nữa). Về phần người Do-thái nên giữ khi chính thể và đền thờ còn vững lập, song khi đã sụp đổ thì thói tục đó cũng đình chỉ. Bắt tín đồ ngoại bang chú trọng đến lễ cắt bì, ấy tức là coi thói tục đó cần yếu trong đạo Đấng Christ. Đối với người Do-thái mà phạm lễ cắt bì, ấy là không hiệp với sự yêu thương trong những vấn đề không cốt yếu, hầu cho trong mọi sự có thể dùng bất cứ cách nào để dẫn người đến cùng Chúa.
Tiến sĩ Scofield chú thích về lễ cắt bì: Môi-se đã quên chính dấu làm nền tảng của giao ước Y-sơ-ra-ên với Đức Giê-hô-va. Khi sắp giải cứu dân Y-sơ-ra-ên, Chúa nhắc lại rằng nếu một người Y-sơ-ra-ên không chịu lễ cắt bì sẽ bị truất khỏi giao ước.
Lễ cắt bì là "dấu hiệu" của giao ước Chúa lập với Áp-ra-ham. Sở dĩ có câu: "Sự xấu hổ của Ai-cập", là vì trong năm cuối cùng khi dân Y-sơ-ra-ên còn làm tôi mọi tại xứ Ai-cập, thì không lo đến dấu hiệu biệt riêng ra đó nữa, và cứ bỏ qua trong lúc lưu lạc nơi đồng vắng. Trong Tân Ước, có sự tương tự xảy ra với tín đồ là hiệp một với thế gian, không giữ địa vị mình đã đồng chết và đồng sống lại với Đấng Christ cách tỏ tường. Ý thuộc linh của lễ cắt bì là tín đồ bởi Đức Thánh Linh làm cho chết công việc chết của chi thể.
Lễ cắt bì Chúa Giê-Su: MỘT NGƯỜI CHĂN CHIÊN QUAN SÁT, đứng bên cạnh con chiên của mình, một lần nữa là biểu tượng của sự hy sinh, khi người cắt bì ép mảnh vải vào quy đầu Hài nhi. Vẻ chăm chú của chàng thanh niên trái ngược với sự dửng dưng của Chúa Hài Nhi đang làm chúng ta chú ý đến vết máu và mảnh da quy đầu trong cái bát. Đó là cảnh đám đông mà vẫn giữ được cảm thức về không gian và sự tĩnh lặng, một ý thức về sự nhẹ nhàng và sáng tươi, phù hợp với ý nghĩa của việc cắt bì, nếu không phải là phù hợp với sự đau đớn không thể tránh được.
MỘT ĐƯỜNG VÒNG CHẠY ngang qua Thánh Giuse, Mẹ Maria và người cắt bì cho Chúa Kitô, đi đến vị tư tế, vòng lên các thiên thần và hướng xuống lại thành một vòng tròn chắc chắn. Từ đáy bên phải một vòng tròn khác vươn lên, bắt đầu từ cuộc sống tĩnh lặng tuyệt vời, lên đến Hài nhi và người cắt bì, rồi vòng xuống lại chỗ con chiên hy tế. Ở khoảng giao nhau giữa hai vòng tròn hiển nhiên là Chúa Kitô thơ ấu đầy vẻ cuốn hút.
Ý kiến bạn đọc