Mồ côi vợ

Mồ côi vợ
Có cặp vợ chồng nhà ngỗng kia ở với nhau trong một khu vườn yên bình xinh xắn tuyệt đẹp với thông reo, với suối chảy, với gió ngàn hiu hiu. Đó là cặp ngỗng chồng và ngỗng vợ. Nhưng khổ một nỗi khu vườn thì đẹp mà cuộc sống của hai vợ chồng ngỗng lại không đẹp như khu vườn. Hai vợ chồng ngỗng lại thường xuyên dỗi hờn với nhau, thường xuyên cãi lộn với nhau. Nhiều lần lắm rồi, ngỗng chồng tức ơi là tức. Cũng nhiều lần lắm rồi ngồng vợ bực ơi là bực. Nhiều lần lắm rồi, ngỗng chồng thầm mong ước vợ chết quách đi cho xong chuyện. Cũng nhiều lần lắm rồi, ngỗng vợ cũng mong chồng chết quách đi cho bõ ghét. Nhiều lần lắm rồi, ngỗng chồng đã nguyền rủa vợ: "Sao không bị trúng gió lăn đùng ra mà về với ông bà ông vải cho khuất mắt". Cũng nhiều lần lắm rồi, ngồng vợ đã nguyền rủa chồng: "Sao không trúng độc ngã ngửa ra đi theo tổ tiên quách đi cho rồi".
  Hai vợ chồng nhà ngỗng cứ thế, cứ theo ngày tháng mà hờn dỗi và cãi lộn với nhau, không ai chịu thua ai. Ai cũng mong muốn cho kẻ kia mau biến mất đi khỏi cuộc đời mình cho đỡ khổ cái thân ngỗng.
 
Thế rồi một hôm kia, lời nguyện trở thành hiện thực. Ngỗng vợ tự nhiên lăn đùng ra chết. Một cái chết tức tưởi. Một cái chết bất chợt. Một cái chết không lời trăn trối. Một cái chết trên nền đất lạnh, Một cái chết để giải thoát cho kẻ kia đỡ khổ. Nhưng chuyện không đơn giản như là mình nghĩ. Trước đây, ngỗng chồng tưởng là vợ chết rồi mình sẽ được tự do, mình sẽ được thoải mái, không còn vướng bận gì. Nhưng sao giờ đây, nhìn xác vợ cứng ngắc, lạnh giá, bất động trên nền đất, tự nhiên ngỗng chồng cảm thấy cay nồng sống mũi, nước mắt cứ tuôn trào, tuôn trào ra không ngăn lại được, tiếng khóc nghẹn ngào cứ bật ra khỏi cổ họng không cầm lại được.
 
Giờ đây, ngỗng chồng mới cảm thấy một nỗi cô đơn, lẻ loi cay đắng trên cõi đời này. Ngỗng chồng thầm mong cho ngỗng vợ sống lại. Ngỗng chồng hứa nếu ngỗng vợ sống lại thì sẽ không bao giờ cãi lẫy hay giận hờn gì vợ nữa mà chỉ một lòng yêu thương chiều chuộng vợ, vợ muốn gì cũng sẵn sàng chiều chuộng, sẽ không bao giờ làm cho vợ phải buồn lòng nữa, vợ có chửi, có đánh thì cũng cam lòng chấp nhận. Giờ đây, ngỗng chồng mới cảm thấy lòng mình hối hận xót xa. Ngỗng chồng tự trách mình:
 
Tại sao trước đây mình không biết để ý chăm lo cho vợ yêu quý của mình? Tại sao trước đây mình không kìm lại để giữ hòa khí cho gia đình? Tại sao trước đây mình không biết nói những lời yêu thương vợ quý yêu của mình thay cho những lời cãi lẫy, nguyền rủa? Tại sao? Tại sao? Và tại sao?
 
Rất nhiều câu hỏi "Tại sao?" đã bật ra trong đầu ngỗng chồng, nhưng ngỗng chồng không thể nào giải đáp thỏa đáng được. Ngỗng chồng cảm thấy lòng mình buồn bã và hối tiếc quá nên cứ kêu vang lên, hét to lên. Ngỗng chồng cứ liên lỉ kêu to lên tên ngỗng vợ yêu quý. Tiếng kêu của ngỗng chồng nghe sao da diết, nghe sao thiết tha, nghe sao thấy ngập đầy tiếc xót, hối hận, thảm não, nhưng muộn mất rồi. Ngỗng vợ đã chết đúng theo như lời nguyền rủa của ngỗng chồng. Ngỗng chồng cứ kêu mãi, kêu mãi và nhất định không ăn uống gì vì quá thương yêu ngỗng vợ quý mến.
 
Giờ đây, ngỗng chồng mới nghiệm ra rằng: Mình đã từng có hạnh phúc trong tầm tay nhưng mình không biết gìn giữ. Mình cứ tưởng hạnh phúc là đâu ở bên ngoài và mình cố công đi tìm hạnh phúc. Chỉ khi hạnh phúc bị tuột mất khỏi tay mới giật mình biết rằng mình đã mất hạnh phúc. Hạnh phúc hiện diện ngay trong chính mình, ngay trong chính gia đình mình mà mình không biết.
 
Quả thật, hạnh phúc là cái gì khi bị mất đi mình mới chợt nhận biết là đã mất hạnh phúc.
 
Ngỗng chồng cứ mãi than trách mình:
 
-           Ôi ngỗng ơi là ngỗng! Ôi ngu ơi là ngu!
 
Đâu phải chỉ có ngỗng mới nhận biết như vậy đâu. Hầu như ai trên thế
 
giới này cũng đều có khả năng nhận ra điều đó đấy chứ. Chúng ta thì sao? Có khi nào chúng ta đã chợt nhận ra: "Hạnh phúc là cái gì khi bị mất đi mình mới chợt nhận biết là đã mất hạnh phúc" chưa?
 
Quả đúng như ý nghĩa câu thơ đã toát lên:
 
"Gần nhau thì thấy bình thường
 
Xa nhau mới thấy tình thương dạt dào"
 
Ước mong làm sao tất cả mọi người, ai cũng biết nhận ra rằng mình đang có hạnh phúc để rồi cố gắng giữ gìn, trau dồi hạnh phúc đó cho càng ngày càng tràn đầy hơn và cũng từ đó cả thế giới này sẽ tràn đầy hạnh phúc.
 
Ước mong sao cho thế giới chúng ta đang sống sẽ được dần dần biến đổi để trở thành một thế giới tràn đầy hạnh phúc trong tình yêu thương nhau.

Tác giả bài viết: Sưu tập của Lm. Nguyễn Ngọc Phi